Để được sống thật với chính mình, những “cô gái” trong nhóm Pattaya sẵn
 sàng hy sinh 20 năm tuổi thọ cùng một số tiền không nhỏ sang Thái Lan 
thực hiện phẫu thuật chuyển giới.
 >>  Đi xem thời trang chuyển đổi giới tính ở Hà Nội 
Trải qua những đau đớn
 tột cùng, họ đã thoát khỏi “lốt” con trai nhưng phải mất cả năm trời họ
 mới có thể hòa nhập trở lại với cuộc sống. Đã có người tìm đến cái chết
 mong thoát khỏi đớn đau nhưng số phận bắt buộc họ phải sống.
Có tới 15 thứ “phụ kiện” trên người
Với mong muốn được gặp 
lại nhóm người mẫu chuyển giới Pattaya, tôi trở lại quán Đêm Vọng và 
được một nam sinh viên trọ trong con hẻm nhỏ đối diện quán cho số điện 
thoại của cả 5 “cô gái”.

5 thành viên của nhóm Pattaya.
Liên lạc ngay với Thùy 
Linh (SN 1990) - trưởng nhóm Pattaya, tôi được tiếp đón bởi một giọng nữ
 hết sức trong trẻo, lễ phép. Thùy Linh bảo cô đang bị sốt viêm họng 
không thể gặp được nên bảo tôi gọi cho Ngọc Linh (SN 1991) và Phương Anh
 (SN 1987) vì đây là 2 thành viên biết khá rõ mọi chuyện của nhóm. Bấm 
tiếp số máy của hai người này thì cả hai đều vui vẻ nhận lời gặp tôi.
Đúng hẹn, 19h tôi có 
mặt ở một quán cà phê nhỏ cạnh hồ Giảng Võ. Chờ khoảng 10 phút vẫn chưa 
thấy Ngọc Linh và Phương Anh đến tôi đành phải cầm máy gọi cho Phương 
Anh. “Anh ơi, bọn em gần đến đó rồi!Anh cố gắng ngồi chờ chút nhé!” - 
Phương Anh trả lời. Tuy nhiên, phải đợi đúng 1 tiếng 30 phút mới thấy 
bóng dáng của 2 cô xuất hiện...
Vừa thấy tôi, Phương 
Anh đã lên tiếng giải thích: “Xin lỗi anh vì bọn em đến hơi muộn do phải
 trang điểm để tí đi sinh nhật bạn luôn. Cứ vừa đi ra khỏi nhà lại thấy 
thiếu một thứ “phụ kiện” nào đó là phải quay lại để “thêm” vào thành thử
 ra mất nhiều thời gian. Anh có tin là bọn em lúc nào cũng phải khoác 
lên người 15 thứ “phụ kiện” khác nhau mới ra được khỏi nhà không?”.
Chúng tôi bắt đầu câu 
chuyện bằng sự giải thích lý do vì sao nhóm Pattaya lại được biểu diễn ở
 cà phê Đêm Vọng của Ngọc Linh: “Nhóm Pattaya bọn em gồm 5 “cô gái” đã 
từng phẫu thuật chuyển đổi giới tính ở Thái Lan về. Em út của nhóm là 
Thủy Tiên (SN 1991), còn chị cả của nhóm là Phương Anh (SN 1987), nhưng 
trưởng nhóm lại là Thùy Linh (SN 1990). Chính Thùy Linh là người đã có 
công mang show diễn thời trang ở cà phê Đêm Vọng về cho nhóm...”.
Phương Anh kể thêm: 
Những ngày đầu khi bọn em đến đây biểu diễn người ta kéo đến xem nườm 
nượp. Nhưng anh biết không, đại đa số họ đến vì tò mò và hiếu kỳ chứ ít 
ai đồng cảm với bọn em lắm. Mà cũng không phải bọn em dễ dàng đến đây 
biểu diễn như thế này đâu, khi nghe Thùy Linh nói chuyện biểu diễn thời 
trang ở quán để kiếm thêm thu nhập, em và Ngọc Linh, Phương Linh, Thủy 
Tiên đã suy nghĩ rất nhiều. Thực sự mà nói thì bọn em vẫn chưa xóa hết 
mặc cảm và tự ti khi đứng trước đám đông. 
Theo Ngọc Linh và 
Phương Anh thì mỗi show thời trang với ba lần biểu diễn và một số tiết 
mục ca nhạc trong một đêm được chủ quán trả cát sê là 900.000 đồng. Thùy
 Linh trưởng nhóm trả cho mỗi thành viên 100 nghìn còn lại trang trải 
chi phí thuê quần áo. “Tiền đối với bọn em không quan trọng bởi nếu có 
trả cao hơn thì mức thù lao cũng không đủ để bọn em trang trải cuộc 
sống... Bọn em sống dựa vào nghề chính chứ nghề tay trái này chỉ là để 
khẳng định mình mà thôi” - Ngọc Linh giải thích, đôi mắt ầng ậng nước.
Vì sao có tên Pattaya?
Theo Phương Anh thì Pattaya là một cái tên do nhóm đặt ra để nhớ về thành phố Pattaya ở Thái Lan - nơi đã cho họ tìm thấy mình. 
Ngọc Linh kể, Thùy Linh
 và Ngọc Linh quen biết nhau trong một lần đi bar, chơi với nhau được 
một thời gian thì mới biết là ở gần nhà nhau. Phương Linh là “chị em” 
kết nghĩa với Thùy Linh nên khi được giới thiệu với nhau thì “tam Linh” 
trở nên khăng khít. Sau khi chuyển đổi giới tính ở Thái Lan trở về “tam 
Linh” gặp Phương Anh và kết thành một hội. Sau này, khi đang trong thời 
gian tập luyện thời trang và ca hát thì gặp thêm Thủy Tiên và cả 5 người
 nhanh chóng kết lại với nhau như một “đại gia đình”. 
Ngọc Linh vốn là dân Hà
 Nội gốc, nhà ở Đống Đa, công việc chính bây giờ là làm trang điểm cho 
một tiệm ảnh viện áo cưới. Linh vốn là anh cả của một gia đình có 3 anh 
em trai, bố mẹ làm nghề buôn bán. Linh kể: Hồi còn đi học,  em
 toàn chơi với con gái chứ không chơi với con trai nhưng được cái bạn bè
 ai cũng biết em như thế nên vẫn chơi với nhau rất hòa đồng. Khi lớn 
hơn, em vẫn không thể thay đổi cái tính yểu điệu, nữ nhi khác thường của
 mình. Bố mẹ thấy thế ra sức ngăn cấm và rất buồn.
Lúc đầu bố đánh em rất 
nhiều, đánh đến tứa máu và thâm tím cơ thể, còn mẹ thì dỗ dành không 
được cũng quay ra dọa nạt, mắng mỏ nhưng em không thể nào làm khác được.
 Những lần đi chơi em toàn phải mang quần áo con gái sang nhà hàng xóm 
để thay nhờ, khi về cũng vào đó thay rồi mới về nhà... Nhưng cuối cùng 
chuyện cũng đến tai bố mẹ, bố lại đánh rồi vứt hết quần áo đi nhưng mãi 
rồi bố mẹ cũng phải chấp nhận con người thật của em. Bây giờ trong gia 
đình em vẫn làm những công việc như một người chị cả, đi làm về lại đi 
chợ, nấu ăn cho cả nhà rồi dọn dẹp linh tinh trong gia đình.
Riêng với Phương Anh 
thì cuộc sống có vẻ bi kịch hơn vì Phương Anh là con trai duy nhất của 
gia đình. Bố mẹ cũng là dân buôn bán nhưng ở Hải Dương. “Hồi nhỏ em 
thích son phấn lắm. Mỗi lần thấy dì em trang điểm là em cứ đứng nhìn mê 
mải và lợi dụng lúc dì đi vắng là ăn trộm son phấn của dì để bôi. Rồi 
còn ăn trộm quần áo lót của dì để mặc, bị dì phát hiện ra đánh rất đau 
nhưng em vẫn cứ mặc... 
Ở Hải Dương quê em, 
cuộc sống khác hơn ở Hà Nội nhiều lắm. Ở quê người ta không bao giờ chấp
 nhận một người “ái nam ái nữ” như em, họ nguyền rủa, xỉa xói và làm đủ 
cách khiến em phải sống dở chết dở. Suốt ngày em ru rú trong nhà không 
dám đi ra ngoài đường vì sợ phải nhìn thấy những ánh mắt cay nghiệt của 
người đời. Ở quê, người ta chỉ có thể chấp nhận mấy người trót mang thân
 đồng cô bóng cậu nên cũng có người khuyên em sắm khăn áo trình đền mở 
phủ để người ta bớt định kiến về mình nhưng em không thuộc thế giới đó 
nên em không làm. Quá ngột ngạt với cuộc sống ở quê, em lên Hà Nội”.

Phương Anh và Ngọc Linh trong buổi nói chuyện với phóng viên.
Cố gắng để được là chính mình 
Nói chuyện được một lúc tôi mới để ý đến vẻ ngoài của 2 “cô gái” này.
Theo nguyên tắc, để đến
 được với cuộc phẫu thuật giới tính một người phải được điều trị hormone
 trong 2 năm liền. Lúc đó lông tay, chân sẽ rụng đi, da dẻ dần trở nên 
mịn màng, vùng eo thon nhỏ lại và vùng hông nở ra... Để hoàn thành quá 
trình điều trị hormone và phẫu thuật chuyển giới tại những bệnh viện có 
tiếng ở Thái Lan giá thành lên tới 30.000 USD hoặc nhiều hơn. Tuy nhiên,
 do không có đủ nguồn kinh phí lớn như thế nên “tam Linh” và hai thành 
viên còn lại của nhóm Pattaya đã phải chấp nhận thực hiện điều này ở một
 bệnh viện bình dân của Thái Lan. Những khoản tiền ki cóp được của bản 
thân và nhờ gia đình vay mượn chỉ đủ cho mỗi cô điều trị hormone trong 
vòng 1 tháng rồi tiến hành phẫu thuật luôn. 
“Em nhớ như in một loạt
 đèn trắng dọi thẳng vào mặt, tay trái truyền nước, tay phải truyền máu 
rồi em dần dần lịm đi không biết gì nữa. Khi tỉnh dậy cảm giác đau buốt 
toàn thân xuyên đến đỉnh óc. Em muốn kêu đau mà chỉ khẽ rung môi thôi là
 toàn thân lại đau buốt nên đành nằm bất động như một cái xác không hồn.
 Mọi cố gắng lúc đó của em đều trở nên vô nghĩa. Lúc đó, mà mấp máy được
 môi chắc là em đã cắn lưỡi tự tử rồi vì không thể chịu nổi sự đau 
đớn... 
Nhìn cái đồng hồ treo
 tường trước mặt em đoán là mình mổ khoảng 17- 18 tiếng gì đó. Lúc đó có
 một người phụ nữ mặc bộ đồ màu xanh nước biển đến cho em ngậm một ống 
hút, bóp cho em uống một thứ gì đó. Sau này khi đi chăm Phương Anh em 
mới biết đó là hộp sữa. Cảm giác đau đớn bây giờ kể lại vẫn thấy sợ... 
nhưng vẫn tự nhủ với bản thân: Phải sống! Phải cố gắng lên để được là 
chính mình. 

Khoảng 10 ngày sau em 
được tháo băng, em sụt tới 6kg. Nhìn vào gương em không thể tưởng tượng 
nổi hình ảnh trong gương chính là mình. Chuỗi thời gian tiếp theo là cả 
một cực hình mà em phải nếm trải: Từ những lần đi vệ sinh đầu tiên không
 thể kiểm soát, từ những cử động nhẹ nhàng, những bước tập trong quá 
trình hồi phục... tất cả đều kèm theo những cảm giác đau đớn khó tả. 4 
tuần sau ngày mổ em về nước, 6 tháng sau đó cái cảm giác đau đớn dường 
như mới nguôi ngoai đi...” - Ngọc Linh kể về hành trình tìm lại chính 
mình.
Chia tay Phương Anh và 
Ngọc Linh trong tôi dấy lên cảm xúc khó tả. Tôi khâm phục những người 
dám vượt qua bao khó khăn để được tìm lại chính mình như họ và cũng 
thương cho những người như họ đang phải sống khổ đau, sống ẩn mình giữa 
cuộc đời này.
Theo Hà Tùng Long
 Gia đình & Xã hội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét